Sách cuộc đời của pi – Yann Martel

vikwi-cho mượn sách, thuê sách - Cuộc đời của Pi, giới thiệu, review
vikwi-cho mượn sách, thuê sách - Cuộc đời của Pi, giới thiệu, review

Cuộc đời của Pi (Life of Pi) là một tiểu thuyết của nhà văn người Canada Yann Martel, đã giành được nhiều giải thưởng về văn học, được nhiều bạn đọc yêu thích đặc biệt những người thích phiêu lưu và tôn giáo.

Nội dung chủ yếu kể về cuộc hành trình 227 ngày của cậu bé có biệt danh là Pi trên biển Thái Bình Dương. Lúc đầu cuộc hành trình có 5 thành viên: 1 cậu bé Pi, 1 con hổ đói, 1 con ngựa vằn gãy chân, 1 con linh cẩu hùng hãn, 1 chú vượn. Các con vật lần lượt bị con linh cầu, hổ ăn thịt và cuối cùng chỉ còn lại cậu Pi và con hổ đói. Một mình Pi phải chống chọi lại cuộc sống ngặt nghèo và khắc nghiệt của đại dương. Để nuôi sống được chính mình đã khó rồi ấy vậy mà cậu lại phải kiếm thức ăn cho con hổ đói nữa.

“Chỉ còn mình tôi, côi cút, giữa Thái Bình Dương, bám lửng lơ vào một cái chèo, hổ dữ trước mặt, cá mập dưới lưng, xung quanh là bão tố. Nếu tôi nhìn nhận tình trạng ấy của mình bằng lý trí tỉnh táo, chắc hẳn tôi đã bỏ cuộc và buông khỏi mái chèo đó với hy vọng sẽ được chết chìm trước khi bị ăn thịt. Nhưng tôi không thể nhớ mình có chút ý nghĩ gì trong vài phút đầu tương đối an toàn đó. Tôi còn không thể thấy là trời đang rạng sáng. Tôi chỉ biết bám chặt lấy mái chèo, chỉ vậy thôi, chỉ có Thượng đế mới biết tại sao.”

“Ôi chao ôi! Hỡi Mẹ vĩ đại đầy ẩn điển, hỡi nữ thần sinh thực của vùng Pondicherry, người mang lại sữa và tình yêu, vòng tay an ủi tuyệt vời, nỗi khủng khiếp của chấy rận, người ẵm bế những kẻ khóc lóc, chẳng lẽ người cũng phải chứng kiến tấn thảm kịch này ư? Dịu dàng phải gặp khủng khiếp là không phải lẽ rồi. Sao người không chết ngay có hơn chăng? Gặp người thế này thật vui mừng mà cay đắng biết bao. Người mang lại niềm đau phần đau đớn và vui mừng ngang nhau. Vui mừng vì có người bên ta, nhưng đau đớn vì sẽ chẳng được mấy chốc. Người biết gì về biển cả? Không biết gì hết. Ta biết gì về biến cả? Cũng không biết gì hết. Không có tài xế, chiếc xe bus này sẽ lạc mất thôi. Chúng ta thế là hết đời rồi.”

“Nó có một vẻ gì đó có thể gọi là xấu xí nhưng lại thật hoành tráng. Một cái mai xù xì màu nâu vàn dài gần một thước với những đám tảo bám lỗ chỗ; bộ mặt màu xanh lá cây sẫm với cái mỏ quặp sắc nhọn, không môi mép gì cả, hai cái lỗ mũi chắc nịch, và cặp mắt đen xoáy chặt vào tôi. Vẻ nhìn của nó ngạo mạn và soi mói, giống một lão già khó tính đang có điều gì phiền muộn trong lòng. Cái lạ nhất về con bò sát này đơn giản chỉ là sự có mặt của nó. Trông nó bơi dưới nước chẳng hợp chút nào so với các con cá được thiết kế thon thả và trơn tru. Nhưng rõ ràng nó vẫn hoàn toàn hòa hợp với môi trường và chỉ có thôi mới cộc lệch chẳng ăn nhập được vào đâu.”